Khi con người ta tuyệt vọng thì cái chết là cách giải thoát mà người ta thường suy nghĩ tới trước tiên
Cuộc sống quả là khó nhọc, mệt nhọc và nặng trĩu. Dù cuộc sống vất vả như vậy nhưng tôi chưa bao giờ thôi nghĩ về ước mong được đứng trên giảng đường truyền lại tri thức cho thế hệ đi sau và chưa bao giờ ngừng nỗ lực để đấu tranh với cuộc sống khó khăn, để mang niềm tin nom một ngày bão tố sẽ đi qua, ba mẹ sẽ được sống thế cục phẳng lặng, không nợ, toan lo và thật hạnh phúc bên các con.
Cuộc sống thiếu thốn trăm bề, chị Hai đi học chỉ có mỗi bộ xống áo, anh em tôi cũng phải mặc lại đồ cũ của người khác. Hồi còn đi học tôi cứ nghĩ mình ra trường thể nào chả có việc làm, nhưng đến giờ tôi mới thấm được câu “Đời không như mơ, cuộc sống không là màu hồng”. Lúc nào trong đầu tôi cũng tâm niệm rằng đây là thử thách, tôi vượt qua thử thách này thì tôi sẽ thành công.
Đêm về họ lại khổ tâm hơn khi phải vắt óc suy nghĩ tương lai lấy tiền đâu đóng lời cho người ta, rồi gửi cho con gái đi học xa. Hanhkieudhl@. Trong vòng xoáy của thế cục, mỗi người luôn phải đối diện với muôn vàn khó khăn, lúc ấy niềm tin và sự lạc quan chính là chìa khóa giúp bạn vươn lên trong cuộc sống.
Chính tình dành cho gia đình và phấn đấu cho mơ ước, tôi không ngại khó khăn, tìm đủ thứ việc làm thêm để đỡ phần nào cho ba mẹ, từ làm gia sư, đánh máy đến làm tiếp thị cho siêu thị… Nhưng tôi chưa bao giờ nhãng việc học của mình, mỗi một học kỳ nhận học bổng khuyến khích học tập của trường, tôi đều dành tặng ba mẹ, số tiền không có là bao nhưng niềm hạnh phúc thật lớn lao.
Qua câu chuyện của tôi, tôi chỉ muốn chia sẻ với bạn ykaty@ rằng sống là phải cầm cố phấn đấu và có niềm tin.
Ba thì suốt ngày phơi nắng ngoài đồng để gieo cấy, gặt lúa, mẹ cùng bà đặt rượu, gói bánh dừa đem bán để kiếm thêm tiền. Mỗi ngày ba phải lặn lội để kiếm từng con tôm, con cua lấy tiền lo tiền thuốc cho mẹ, lo đóng lãi cho người ta, lo cho tôi ăn học; mẹ thì phải chịu đựng từng cơn đau cột sống. Bởi cái chết sẽ khiến bạn thư thái, không phải lo nghĩ gì cả, quên hẳn sự đời xô bồ, đầy rẫy những trái ngang, khó khăn.
Com Không tìm được việc làm, tôi chỉ muốn tự vẫn TTO xin trích đăng câu chuyện của hai bạn đọc có tình cảnh tương tự độc giả ykaty@. Hãy suy nghĩ về những điều hăng hái, “Đời đơn giản khi ta đơn giản” bạn ạ.
Rồi chị Hai có gia đình; chị Ba, anh Tư ra trường những tưởng cuộc sống gia đình sẽ đỡ hơn. Là thầy giáo, mỗi tháng lương của anh chị còn không đủ trả nợ vì số tiền đã vay thì lấy đâu ra tiền lo cho ba mẹ và em đi học. Lam lũ cả cuộc thế, “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, ba mẹ tôi hiểu được thế nà cuộc sống của người dân cày nghèo. Muốn cho các con được ăn học nên người, để được đổi đời nên ba mẹ đành vay ngân hàng và vay cả tiền nóng bên ngoài.
Tìm một góc lặng để nghĩ ngợi cho thế cục và tương lai của bạn. Tôi đang là sinh viên năm thứ 4 Trường đại học KHXH và NV TP. Nhưng cuộc sống đắp đổi qua ngày cũng không thấm vào đâu. Chị Hai thì cũng phải lo cho gia đình, anh trai tôi quần quật suốt ngày cũng chỉ đủ để anh không sống dựa vào ba mẹ. Tôi cũng mới tốt nghiệp, đã nộp xin việc ở rất nhiều nơi nhưng chỗ nào cũng nhận được cái lắc đầu hoặc sự im lặng.
Và trong cuộc thế của mỗi người, tiền cũng không phải là thứ quan trọng nhất, tiền mất đi có thể tìm lại được nhưng sức khỏe mất đi thì có tiền cũng không mua lại được. Tôi không trách bạn khi nghĩ đến cái chết. Xã hội còn sao mảnh đời xấu số hơn mình, nhưng lúc nào họ cũng mỉm cười, cũng luôn mong muốn được sống, được thực hiện những mơ ước của mình.
HOÀNG TRÂN. Chị Hai đáng lẽ ở cái tuổi ăn, tuổi chơi cũng phải vừa đi học vừa đi bán rau. Cuộc sống chỉ thật sự bế tắc khi con người không còn niềm tin vào nó! Cuộc sống cũng không bao giờ bất minh mãi với bạn, hãy nuốm phấn đấu và có niềm tin, lạc quan vào cuộc sống.
Sinh ra ở vùng quê sông nước, nhà nghèo lại đông con nên từ khi còn rất nhỏ tôi đã cùng ba mẹ lênh đênh trên con thuyền nhỏ để buôn bán gạo. Hoang mang, lo lắng, sợ hãi và có cái gì đó tủi hổ nữa, đúng không? Tôi không dám trò chuyện với ba má vì sợ họ buồn, không dám giao thông với bạn bè vì sợ khi nghe họ kể về chuyện công việc thế này, thế kia còn tôi thì chả có gì mà nói ngoài chuyện tôi đang chờ đợi.
Rồi khi tôi vừa đủ tuổi đến trường, ba mẹ quyết định quay về nhà cùng ông bà nội trồng lúa, nuôi bốn chị em tôi đi học. Mẹ đành gửi chị Ba cho bà ngoại nuôi hộ.
Ba mẹ lại tiếp vay mượn, với hơn 200 triệu đồng bạc nóng, mỗi tháng ba mẹ tôi phải đóng 5 - 6 triệu đồng tiền lời.
Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh nhọc nhằn của ba, nỗi lo toan của mẹ, tôi không khỏi rơi nước mắt. Nhưng cuộc thế có bao giờ như ta mong muốn, sau khi anh rể vừa giải phẫu vì thoát vị đĩa đệm với số tiền 62 triệu thì mẹ tôi cũng bị gai cột sống chèn lấn dây thần kinh tọa.
Tôi bế tắc hoàn toàn nhưng tôi không dám và không bao giờ nghĩ đến cái chết. Nhưng cái chết chỉ giải quyết được khó khăn của bạn thôi, còn sự khổ cực, mất mát của gia đình bạn, ai sẽ gánh chịu? Tôi chỉ biết khuyên bạn trong lúc này, bạn nên tìm một nơi tĩnh tâm để suy nghĩ.
HCM. Ảnh minh họa: funzug.