Sao trẻ em lại không được nghỉ học đi chơi? Bố nghỉ được. Sơ sơ thế. Nhưng cu cậu tức tối ra mặt. Chiều nay con muốn gỡ điểm.
Ngoài ra là tiếp các đối tác. Rồi Hiếu cũng phải đến trường. Tài xế đến công trường. Đấy. - Đêm qua. Truyền hình. - Thế còn con? – cu Hiếu hỏi với chút khấp khởi nào đó. Hỏi: Bố ơi. Con nắm tình hình công ty. Con trai bố sáng ý lắm. Để bố đi học là tốt nhất. Anh Thạch nói: Điểm 2. Xong. Hôm sau. Bố quên cổng trường con rồi à? Anh Thạch mủm mỉm: Bố quên sao được.
Hiếu dậm chân thình thịch: Người lớn thật vô lý. Bố ơi. Nhưng anh Thạch cố ý làm ngơ. Đi làm! Cu Hiếu đăm chiêu.
Bữa nay bố đi làm hay đi chơi ạ? Biết Hiếu đang có "âm mưu” gì trong đầu. Chiều hôm ấy. Anh chở con đi vòng vo. Mở vở con ra. Như thế là quá phức tạp. Cu Hiếu thấy lạ. Các viên chức sẽ gặp con để báo cáo công việc với "đồng chí giám đốc”. Là hàng ngày. Bữa nay bố nghỉ làm. Con lái xe đưa bố đến trường. Bố nghĩ. Con cũng nghỉ được! Hai bố con giằng co một lúc. - Con sẽ thay bố. Bố đảm bảo sẽ học rất giỏi mà chẳng khó khăn gì.
Hôm qua… con… bị… điểm 2… Không hề tỏ vẻ sốt sắng. Còn con. Bố nghĩ. Hiếu hỏi: Bố ơi. Sau rồi. Cu cậu mới mở vở toán ra. Cũng không quá phức tạp. Hiếu kinh ngạc: Bố lớn rồi mà. Con không muốn học. Chi cho mình bao nhiêu. Rồi về thưa lại trước toàn cơ quan và tổng giám đốc… Rồi. Tiêu cho các con bao lăm. Ký kết hợp đồng.
Thiên Thanh. Tiếp báo chí. Nhưng nay thì không được!”. Người lớn có thể nghỉ làm đi chơi. Đi học làm gì nữa. Về biếu ông bà bao nhiêu.
Buồn phiền hay giận dữ. Bố cho con đi với. Hàng tháng. Nhưng. Không. Trực tiếp giám sát. Hiện giờ. Hiếu nhanh nhảu: Là như thế nào hả bố? Đơn giản lắm – anh Thạch nói. Bữa qua con được 9 toán. Có cớ đây rồi. Tiếp tài xế ô tô đến cơ quan bố. Qua cổng trường cũng không dừng lại. Chỉ đạo thi công. Anh Thạch mới "tương kế tựu kế”.
Tuy nhiên. Anh Thạch thấy một "con ngỗng” (điểm 2) đỏ chót với lời cô giáo phê: "ngang bướng. Bố con mình đổi vai. Con sẽ được lĩnh lương giám đốc. Đi du lãm. Cố nhiên là xấu rồi. Cu Hiếu giãy nảy lên: Không. Hết nhăn nhó lại ngọ ngoạy không yên. Có thể con sẽ thích hơn. Ép con cũng vô bổ. Không chịu làm bài”. Không sao ngủ được. Buổi sáng hôm ấy. Dè dặt: Bố ơi.
Rồi cân đối tiêu pha. Đưa mẹ bao lăm. Đánh giá chất lượng công trình. Bố hứa thưởng rồi là không được nuốt lời đâu! "Bố sẽ thưởng chứ. Bố đừng giễu con nữa! Con biết tội con rồi! Bố đưa tảo về trường đi.
Hiếu như vớ bở: A ha. Cứ để đấy đã. Và y như rằng. Vì bố sắp sửa đến đây học rồi mà. Anh bảo: À.