Đến nơi
- Anh thả tay em ra đi. Nhìn cô ủ rủ và xõa tóc lạt lẽo ở vai. Tôi và em lại được dịp sánh bước bên nhau.Nhưng bờ tường với vết nhơ của khói thì còn đó. Chỉ có điều lá rụng ngày ấy đã được dọn sạch. Ấn tượng trước nhất của tôi về em là một cô nàng đeo kính. Có thủy và cả bổn phận. Mong mỏi một điều tưởng là không thế. Chẳng một vết tích. Tôi không thấy em an nhiên như vậy nữa. Mặc tôi. Em lại giống như con mèo ủ rủ lúc trước.
Còn em thì chỉ cười tít cả mắt chứ không nói gì trong những buổi như thế. Thế mà lúc ấy. Cũng có thể là ra cái vẻ nhạt. Tôi và em đã từng có một trận tranh cãi nảy lửa. Tại sao em lại phải về với anh chứ? – Hân cố vung tay. Nhưng thỉnh thoảng hạnh phúc quá.
“Anh có quyền nghĩ rằng em đã tìm thấy thứ ấy… Chính là anh!” – Hân nói vậy. Em coi tình ái là một cuộc bám víu - giống như một nhà văn nữ nào đấy đã từng viết - mà nguyên bám víu thì rất đáng thương. Em thích mặc váy hoa. Em và Phú yêu nhau lúc anh ấy còn công tác ở Hà Nội. Bên khung cửa sổ đầy hoa tường vi.
Trong mắt tôi. Tôi tin em. Chính là tattoo trên đôi vai mà tôi thường thấy từ ô cửa kính tòa soạn. Căn phòng không rộng lắm. – Hân cúi người. Vùng ngoại ô hay những miền quê yên ả. Em lặng im chọn một góc nhỏ nào đấy và nức nở.
Cũng có thể Hân có bạn. Da trắng và trong như chưa hề có một vết tì. Tôi đưa em dạo qua góc công viên. Ngồi đây.
Buổi tối. Em nhạt nhòa nhưng sâu sắc. Thực ra đây cũng là một công việc mà đáng lý ra một phóng viên như tôi phải năng nổ. Vì tình yêu là chuyện của trái tim và mây ở đâu là chuyện của gió.
Không chấp nhận những nhẹ nhàng thăng bình như thế. Không chào Phú như mọi ngày ở tòa soạn.
Chính cái quyền ích kỷ ấy đã đẩy em biến mất khỏi tôi. Chẳng có ai nỡ chỉ trích một kẻ thất bại trong chuyện thương yêu. Ở tỉnh thành không rộng những đủ để hai người từng thương lạc mất nhau như thế này.
– Em nói như thế là sao? Bao lâu qua em ở đâu? Bao lâu qua em là của ai? Em nhớ không? Hân mím môi. Những ngày sau đó. Đám cháy đã được dập.
Tôi thấy mình ngu ngốc đến như thế. Từ khi nhận ra tattoo trên vai em. - … - Anh phóng viên ơi! – Em lại gọi tôi lần nữa. Cảm nhận của em về tình. Khi em bên tôi. Dán mắt vào màn hình máy tính để biên tập bài như thế.
Hoặc một mình bên khung cửa với ấm trà ô long. Hàng cây vẫn lao xao như thế. Dải ghế đá vẫn đủ hơi lạnh để khiến cho các cặp người yêu tựa vào nhau khi sương xuống.
Anh ấy bị chuyển vào đây. Hân không quen ai. Sáng nay. Anh làm như thế không hay lắm. Em nói Hà Nội hiền và rất nhiều thứ hay ho. Hân ở nhà. Thay vào đó là những vũng nước còn đọng lại từ cơn mưa rào đêm qua. Nơi đó có con đường quanh năm được phủ lá. Tôi tìm em. Bao lăm công việc. Nhưng sự yếu đuối đó không che được thái độ của em ở đôi mắt: - Anh Huy à. Nhưng rồi mọi chuyện cũng dần dễ hiểu hơn khi tôi vô tình bắt gặp Hân và Phú ở MinDa Café.
Có nhẽ tôi đã nhầm người. Còn hy vọng khi chí ít hiện có thể em chưa thuộc về ai. - À… Ừm. Có thể em không hứng lắm về câu chuyện “một mình” của tôi. Em không là của ai cả. Dần dần không còn là tách ô long ấm nóng nữa
Và khi em vào thì lại gặp anh. Mắt nhạt đủ để nén những dòng nước mắt sắp rơi. Em bỏ lại tôi một mình trong căn phòng tưởng chừng sẽ ngập màu hồng.
Hoặc vùi mắt vào tiểu thuyết. Sự “chuyển động” ấy làm tôi khẽ đưa mắt nhìn về cô một lần nữa. Em ít khi ra ngoài và giao thiệp với bạn bè.
Nhưng tất tật những gì tôi bỏ ra đều vô bổ. Ngày nào cũng vậy. Nhìn em tội nghiệp và đáng thương như con mèo kiệt sức sau một cuộc truy đuổi quyết liệt nhưng không thành.
Ngoài giờ làm. Chúng tôi cùng nhau rảo bước khắp các con đường nhiều cây của tỉnh thành. Lục tung cả tỉnh thành. Tôi biết như thế nà vừa phải cho điểm rơi của bản thân. Hân kể với tôi rẳng em đang đi tìm. Giọng em cất lên phá tan không khí nặng nề của căn phòng đầy mùi khói. Tôi ngồi xuống. Là em bỏ Hà Nội vào đây để gặp Phú.
Tôi đành xách máy chạy đi lấy tin. Rồi tự níu lấy cánh tay choàng dịu qua vai. Lang thang như một kẻ tha phương chẳng biết tương lai. Đây không phải là Hân trong mắt tôi. Có chung. Khi cuộc cãi vã lên đến cực điểm. Trong không khí nặng nề của căn phòng. Yêu theo trái tim mình thôi. Hân là con gái của mùa thu Hà Nội.
Vậy mà những ngày giữa tháng tư. Từ ô cửa kính bên cạnh bàn làm việc của tôi ở tòa soạn nhìn xuống dưới là quán café sách. Nhưng không ngoảnh mặt lên nhìn. Bờ hồ vẫn lặng như lúc trước. Ngày trước. Chủ căn nhà là một cô gái khoảng 22. Nghĩ em là của tôi và mãi mãi về sau vẫn thế.
Chưa một lần tôi nhìn vào mắt em mà tự hỏi: “Em có hạnh phúc như tôi đang cảm thấy hay không”?.
- Anh ngồi xuống đi để em nói cái này. Tôi lang thang nhiều hơn ở các quán xá. Thỏ thẻ vào tai tôi đủ điều. Tầm nhìn lại trúng ngay vào dãi hố xí đầy hoa tường vi của các khung của sổ bên ấy.
Thỉnh thoảng. Trời làm nắng như đổ lửa. Ban ngày tôi đi làm. Bất thần nhận ra nó đã thuộc về quyền sở hữu của người khác. - … *** Tôi kể cho em nghe hết. Từ lúc nào. Em hay rúc nhẹ vào ngực lúc tôi đang căng mắt viết bài cho tòa soạn. Phải không Hân?. Tôi tháo kính rồi tự pha cho mình một tách trà để thư giãn. Mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt nhạt. Hạnh phúc khi ấy như tấm vải hồng ngập cả bộ mặt lúc nào cũng hớn hở của tôi.
Một kẻ như tôi. Nhưng chật quá. Từng chốn cũ nơi chúng tôi đã có nhau. Ngước mắt nhìn tôi. Chỉ là tìm thôi chứ thật ra em cũng chưa biết là mình đang tìm thứ gì.
Rằng tôi đã nhìn thấy em như thế nào. Phú đã biến mất khỏi quán. *** - Em về nhà với anh! – Đẩy cửa đi vào. Và cũng có thể em nghĩ đó chỉ là một kịch bản cưa cẩm quen thuộc của những tên phóng viên dẻo miệng.
Những ngày qua tôi lang thang để tìm em ra làm sao. Không khí rơi vào khoảng lặng. Vô tình hay sắp đặt. Nắng vẫn rải đều như thế. Tôi buông tay Hân ra. Nhưng vững chắc nụ hôn đó không vấn vương một nỗi buồn nào cả. Biết bao lăm hụt hẫng hiện lên trong đầu một gã trai vốn đã thiếu xót thương.
Chưa bao giờ trong một vòng đời. Khi nỗi thất vọng cứ dần dần rơi tí tách xuống đầu một gã trai đã đánh phật lòng tự tôn chỉ vì một người con gái thì cô đơn mau chóng nhận anh làm “đứa con hoang quý báu”. Khi còn với nhau. Nắng ngoài trời bỗng hé ra.
Nhưng chính cái chủ quan ấy. - Em… - Tôi hơi cứng người trước thái độ đó của em. - Anh có cần thông báo gì thêm không? Căn nhà này là em thuê lại của người ta thôi! - Vừa nói. Yên bình quá khiến người ta hay mộng ảo về những thứ đang có
– Giọng Hân vẫn nhẹ nhõm như thế. Tôi đoán thế. Giá mà tôi có một lần mạnh mẽ. Có nhẽ cô không nhận ra sự có mặt của tôi cho đến khi tôi bắt đầu chuyển chế độ máy ảnh sang có đèn flash. Thứ nhất là khuân mặt và thứ hai là cái tattoo nhỏ nhắn kia. Lách qua những đồ đạt đã hỏng hóc. Tôi lại nghĩ khác. Cảm giác giống như cứ mãi ngắm nhìn một thứ đồ yêu thích trong quán mà không mua nó về rồi đến một ngày.
Nhưng những mối quan hệ bên ngoài của em hầu như tôi không biết. Em vừa khẽ lắc đầu cho những sợ tóc còn vướn ở khóe mắt hất ra. Đôi vai gầy sau làn tóc hơi rối ấy thập thò một tattoo. Nơi có bình gas phát nổ. Em đòi vào nhưng anh ấy không cho. Vì đã giấu anh thời kì qua về chuyện đó. Tôi buông hờ máy ảnh.
Kiên trì và nhẫn nại đến mức như bị kết dính với chiếc sô-pha màu trắng. Tôi biết cô đơn đang hôn nhẹ lên trán mình.
Nhưng không biết em nghĩ gì mà vẫn dọn đôi chút đồ đạt còn sót lại sau vụ cháy để về với căn phòng ở khu chung cư của tôi. Sự nuối tiếc không nhấn chìm một con người nhưng có thể sẽ khiến ai đó hụt hơi trong một vài công việc tưởng chừng là quen thuộc.
Cả công việc cũng chật nên em đến thành phố nơi tôi đang ở để tìm. Tôi nắm tay Hân kéo ngược về phía mình và hét như một cái loa khiến cả quán café nhìn lại.
Chừng ấy thông báo không ngăn nỗi sự tò mò. Những ngày khi lượng tin bày đầy đủ với chỉ tiêu tòa soạn giao cho. Và thu người vô góc tường. Cô quay lưng lại. Chính là em. Ở đây đông người. Nhưng khó mà tôi hiểu hết được. Bao lăm sự kiện để viết bài bị đọng lại. Trong khoảng gần 2 tuần tôi luôn nhìn thấy em ngồi ở đấy.
Nhưng cảm giác gần 3 tháng nay không chạy tin sự kiện khiến tôi chây lười với vụ việc như thế này. Anh nhé!” Đơn giản và nhẹ nhàng như khi Hân đến. Hân nói rất nhiều. Điều khiến tôi thảnh thơi. Khẽ nhíu mày có nhẽ vì đau ở tay. Lòng tự tôn của tôi chẳng cho phép mình vỗ về con mèo đang ủ rủ kia… Mùa đông năm ấy. Hân biến mất tợ hồ như chưa đến. Và thẳng tuột chỉ dùng Deal – một loại cocktail ở miền nhiệt đới.
Tất tật phóng viên đã đi công tác. Từng ngõ ngách. - Ý anh là…? – Em lấy tay đẩy gọng kính viền đen lên trên sóng mũi. Nhưng cơ bản là anh sẽ không viết bài này. Hạnh phúc chan vào cả công việc và trong cả những chuyến đi dài ngày lên vùng cao. Người dân hiếu kỳ tụ hội lấp cả con hẻm chật chội.
Đến khi đầu óc hơi nặng một tí. Thực ra thì có nhiều chuyện để hỏi lắm. Chỉ đủ làm ưng ý một tình yêu mới chớm. Em ngồi đó. Một vụ cháy nhà do nổ bình gas ở con hẻm cuối đường Hoàng Diệu khiến cho một người dân gọi điện khẩn về tòa soạn. Từng dòng người cứ hấp tấp như vậy mà không biết được rằng đó là giọt nắng hiếm hoi của những ngày mưa tháng 11.
Nhưng rồi tình đó… Em xin lỗi. Tôi cùng Hân đi đâu đó thật xa. Chỉ riêng điều trên đôi vai trắng ngần ấy luôn hiện rõ một tattoo nhỏ. Cứ để em làm những gì em thấy hạnh phúc. Rất đáng bị bỏ rơi… Bên ngoài ô cửa kính.
Tôi nhẹ nhõm đi vào căn phòng. - Thế còn những buổi tiệc? – Tôi thấy lòng tự trọng của mình đang rơi một cách thảm bại khi cứ mãi níu như thế. - Em xin lỗi. Hân nhẹ nhõm đứng dậy. - Những ngày qua em biết là anh tìm em như thế nào không? – Tôi nói nhưng vẫn để mắt ngoài đường. Hân nói rằng em nhớ Hà Nội ở những mùa lá rụng. Hân có thói quen rất đỗi dễ chịu. Mảnh giấy mỏng đặt dưới lọ hoa: “Em sống theo trái tim mình.
Có lần em nói với anh rằng em đang đi tìm một thứ. Trong cả lô lốc các lý thuyết. *** Những buổi trưa lúc giao mùa của tháng 3. Được nhìn em an nhiên và hiền hòa trong không gian tựa hồ chỉ dành riêng cho một người đã khiến tôi có một hứng thú lạ thường trong công việc.
Nhưng tôi còn lạc quan. Em nói tình ái là chuyện của trái tim. Tòa soạn cũng có tiệc tùng. Tôi đi một mình. - Đã có lúc em nghĩ mình yêu anh. Đã từng có lúc tôi tự cho mình cái quyền được sở hữu Hân. Mọi người khen Hân mà lòng tôi cứ rộn cả lên.